Mùa
đông đến rồi, liệu em có đang cảm thấy cô đơn hay mệt mỏi? Liệu em có đang cảm
thấy bất lực trước thế giới và tuyệt vọng với chính mình?
Bởi vì ngoài nước mắt, ngoài tiếng nấc nghẹn khi được
trút toàn bộ bức bối ra ngoài, em sẽ chẳng thể làm gì hơn để có thể hóa giải những
gánh nặng trong lòng. Thay vì cố gắng gồng gánh chịu đựng, thay vì tìm đến bất
cứ ai để dựa dẫm hoặc chia sẻ, thì hãy tìm một góc nào đó thật yên tĩnh mà khóc
đi em.
Chỉ một mình em, hãy khóc thật lớn. Khóc ra được rồi,
em sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Cuộc đời vốn là một ván bài không công bằng, những
chuyện tàn nhẫn thì vẫn diễn ra đầy rẫy, nhưng con người vẫn phải gánh chịu đến
tận cùng. So với thế giới này, thì cá nhân chúng ta quá nhỏ bé, vậy nên dễ dàng
sinh ra cảm giác cô đơn và mặc cảm, cũng có đôi lúc dùng thái độ đối kháng vô vọng
và uất hận để sống. Nhưng luôn bế tắc.
Càng lớn, chúng ta càng hiểu, thế giới xung quanh tồn
tại quá nhiều chuyện mà chỉ có thể tập cách chấp nhận, làm cách nào cũng không
thể thay đổi. Chuyện buồn càng nhiều, nỗi thất vọng càng lớn, thế rồi thất vọng
đến một lúc nào đó sẽ chuyển thành tuyệt vọng. Chúng ta rồi sẽ trơ lỳ với tất
thảy những gì xảy ra, đối diện với đau thương một cách vô cảm.
Thế nên, trước khi em cảm thấy muốn bỏ cuộc với thế
giới này, trước khi em thất vọng, rồi tuyệt vọng, để đánh rơi hoàn toàn niềm
tin, vứt bỏ đi hết hy vọng, buông tay trơ khốc nhìn cảm xúc bị vắt kiệt. Trước
khi em bị sự đè nén để cố tỏ ra cứng cỏi dồn thành những khủng hoảng không tên,
em hãy cứ khóc đi, khi ấy, em được phép yếu mềm.
Con người ta có những lúc luôn phải cần đến sự mạnh
mẽ để vượt qua mọi chướng ngại, nhưng cũng có lúc cần mềm yếu, để xoa dịu trái
tim mệt mỏi. Cảm thấy ấm ức thì hãy khóc thật lớn, cảm thấy mệt mỏi thì hãy dừng
chân. Đừng ép bản thân phải dồn nén để mạnh mẽ, và cũng đừng nghĩ rằng nước mắt
không dành cho những người trưởng thành.
Càng trưởng thành, càng cô đơn, càng có những thứ muốn
nắm giữ nhưng lại buộc phải buông tay, càng có những lần buộc phải thỏa hiệp,
buộc phải chọn lựa. Tất nhiên, nỗi tuyệt vọng sẽ theo đó mà lớn dần, đến nỗi
trong một khoảnh khắc nào đó, chúng ta ngỡ ngàng nhận ra rằng mình đã thua cuộc
từ bao giờ.
Mùa đông đến rồi, liệu em có đang cảm thấy cô đơn
hay mệt mỏi? Liệu em có đang cảm thấy bất lực trước thế giới và tuyệt vọng với
chính mình? Đừng sợ, hãy bộc lộ toàn bộ sự bế tắc và ấm ức ra bên ngoài, đừng
khiến trái tim phải căng sức chịu đựng, đừng khiến tâm trạng mãi ủ ê. Khóc rồi
sẽ không còn thấy đau, khóc rồi, sẽ thấy lòng vơi đi gánh nặng.
Chẳng cần phải tỏ ra cứng cỏi, có khóc,em vẫn sẽ là
một cô gái mạnh mẽ…
_
ST _