Phụ nữ không phải đồ ăn nên đừng gọi là cơm hay phở
.

Pages

Phụ nữ không phải đồ ăn nên đừng gọi là cơm hay phở

Tôi là người mà cơm cũng ăn hàng ngày mà phở cũng để ăn sáng hoặc khi lỡ bữa không có cơm. Mà cơm, phở tôi ăn hoàn toàn là món ăn để nuôi sống con người mỗi ngày chứ chẳng phải nghĩa đen, nghĩ bóng gì nhé.


Trong nhiều câu chuyện phiếm với bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí là những người tưởng như văn minh, lịch sự lắm người ta hay gọi vợ là “cơm”, bồ là “phở”, tôi thấy ngạc nhiên. Thế rồi, người ta bảo “cơm” ăn mãi cũng chán không còn ngon nữa nên phải kiếm “phở” ăn cho qua bữa mà lại thú vị hơn. Hóa ra, người ta mang người phụ nữ ra để so sánh với đồ ăn, rồi lại còn bình xét ngon hay dở nữa cơ đấy.


Tôi có một người bạn, dù mới lấy vợ chỉ được vài năm thôi nhưng luôn tỏ vẻ chán vợ, kêu rằng “cơm nguội” ở nhà chán chết. Thế rồi cậu ta suốt ngày khoe chiến tích mới kiếm được món “phở” ngon hơn “cơm nguội” ở nhà gấp vạn lần. Tôi hỏi cậu ta rằng: “Cậu ăn một suất cơm bao nhiêu tiền hay một bữa cơm vợ cậu nấu khoảng bao nhiêu tiền?”. Anh chàng thản nhiên đáp: “Mấy chục bạc, dưới một trăm nghìn là ngon lắm rồi.” Tôi cười rồi bảo: “Tôi đưa cho cậu hẳn 200 nghìn, cậu bán cho tớ cái món cơm dở hơi ở nhà của cậu nhé”. Anh chàng ngớ người, nhìn tôi ngượng ngùng không nói nên lời.
Cũng trong rất nhiều cuộc nhậu, cuộc vui người ta chén chú, chén anh cao hứng mang vợ mình ra để gọi là “cơm”, là “phở”. Tôi hỏi mọi người một câu rằng: “Mẹ chúng ta ở nhà được gọi là gì của bố?”. Chẳng ai trả lời được câu hỏi đó của tôi và cũng chỉ lảng sang chuyện khác. Tôi nực cười cho cánh đàn ông nông cạn và thương thay cho những người phụ nữ.
Chẳng có người phụ nữ nào ra đường lại giơ tay lên nói rằng: “Tôi là “cơm” hay tôi là “phở”” cả. Người ta chỉ bảo tôi là vợ, là mẹ, là người yêu của ai đó bằng cái giọng rất tự hào mà thôi.
Phụ nữ khi sinh đã vốn đã phải chịu vô vàn thiệt thòi, đau khổ. Ấy thế mà đấng nam nhi, mày râu chẳng đoái hoài đến chuyện ấy lại còn vô tình xem họ như một món ăn giải quyết nhu cầu hàng ngày của mình. Tôi thấy thương. Đã là phụ nữ, ai chẳng có những khao khát, ước mơ về một mái ấm gia đình, có chồng, có vợ, có những đứa con thơ. Ai chẳng mong muốn mình có được tình yêu trọn vẹn, yêu và được yêu hết mình, đúng nghĩa. Chẳng ai dại dột tìm đến sự khổ ải và bi thương, bị biến thành một món ăn được ăn vào bụng, qua sự nhào lộn ở dạ dày và bị thải ra như một chất thải bẩn thỉu. Có chăng, chỉ là những người ham muốn ăn những món ăn ấy biến họ đi lạc hướng với ước muốn của mình mà thôi. 


Phụ nữ không phải đồ ăn, mà là mẹ, là vợ, là những người đáng phải trân trọng, nâng niu. Không có họ sẽ không đàn ông và tất nhiên là cũng sẽ chẳng có những điều tuyệt vời từ trước đến giờ. Thế nên, đừng mang họ ra so sánh, gọi tên như một thứ đồ ăn bình dân, phổ biến rồi đánh giá rằng dở hay ngon. Vốn dĩ họ đã rất tuyệt vời rồi, dù là cơm hay phở.

Là một người đàn ông, có bà, có mẹ, có vợ, có em gái, có bạn gái và sắp sửa có con gái, tôi khẩn thiết nhắn nhủ tới tất cả những người đàn ông, người đã, đang và có tư tưởng mang phụ nữ ra so sánh như một món ăn, dù là “cơm” hay “phở”, hay dừng lại hành động đó. Hãy trân trọng những người phụ nữ tuyệt vời ở bên cạnh ta, đừng biến họ thành một món ăn có màu, mùi, vị rồi hóa ôi thiu và bỏ đi. Đừng để đến khi nhận ra rằng, họ là những điều đơn giản, bình dị thôi nhưng chẳng có điều gì to tát, ghê gớm có thể mang ra so sánh với họ được thì đã quá muộn!
Với tôi, tôi luôn yêu thương, trân trọng, biết ơn những người phụ nữ – những bông hoa tươi thắm, đẹp đẽ nhất của cuộc đời.

Hải Yên