Vụ nổ Văn Phú: Còn một quả bom vô cùng khủng khiếp đang chờ nổ
.

Pages

Vụ nổ Văn Phú: Còn một quả bom vô cùng khủng khiếp đang chờ nổ

Tôi biết chắc đây chưa phải là vụ nổ  cuối cùng, không phải vì bom đạn chiến tranh vẫn còn đâu đó trên đất nước này. Mà bởi còn một trái "bom" ý thức đang trực chờ nổ bất cứ lúc nào. Nó ở trong đầu những người chặc lưỡi sau tay lái. Nó nằm trong đầu những người đang đầu độc đồng bào mình, đầu độc chính mình ẩn chứa sau sự ngu dốt.


Những thông tin sơ bộ về vụ nổ tại Văn Phú - Hà Đông từ Bộ Công an cho thấy nguyên nhân “có liên quan đến vật liệu nổ”. Nhưng cái đáng bàn lại là việc sẽ chẳng có người Việt nào ngạc nhiên nếu đó là một vụ “cưa bom”.

Tôi nhớ năm 2014, ca sĩ Lý Hải, trong MV “Anh tự làm anh đau”, đã chế cảnh cưa bom, và cả “nướng bom” tự sát. Có câu thoại “Nếu nó nổ, không phải chỉ tao và mày chết, mà ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ chung của cả xóm này”.

Rồi, năm ngoái, nhân scandal “Bạn An dũng cảm” trong sách hướng dẫn kỹ năng sống cho học sinh, mạng xã hội tràn ngập tấm ảnh chế “Thầy giáo đem một quả bom đặt lên trước lớp yêu cầu các bạn dùng cưa để...cưa”.

Hay xa hơn, là chuyện tiếu lâm về 2 ông mũi tẹt da vàng mang bom lên sân khấu cưa khiến ngay cả những thương hiệu toàn cầu về lòng dũng cảm như Cao bồi Mỹ, Samurai Nhật... cũng phải chạy mất dép.

Các bạn có để ý không? Phi người Việt, chẳng ai hiểu nổi cái MV của Lý Hải, bức hình chế chuyện dũng cảm cưa bom, hay câu chuyện tiếu lâm của chúng ta. Chỉ bởi một lẽ đơn giản. Bom không ở trên máy bay, không nằm trong kho quân dụng chỉ có thể là khủng bố hoặc đánh bom tự sát. Bởi đơn giản, mấy ngàn năm lịch sử loài người, không có nơi đâu, chẳng có bất cứ ai - ngoài người Việt mưu sinh với những trái bom.

Ngày N, tại Phú Yên, ông T và anh A đào được một quả bom. Họ mang cưa lấy thuốc. RIP họ.

Ngày N+, tại Đồng Nai, ông M và ông H cưa 1 trái bom để lấy thuốc nổ. 2 người sau đó văng xa hàng chục mét. Không toàn thây.

Và đến hôm qua! Vật liệu nổ. Một cái hố 4x2m. 5 người chết. 6 người bị thương!


Tôi biết chắc đây chưa phải là vụ nổ bom cuối cùng, không phải vì bom đạn chiến tranh vẫn còn đâu đó trên đất nước này. Mà bởi còn một trái bom ý thức đang trực chờ nổ bất cứ lúc nào.

Nó ở trong đầu những người chặc lưỡi sau tay lái. Nó nằm trong đầu những người đang đầu độc đồng bào mình, đầu độc chính mình ẩn chứa sau sự ngu dốt.
Quả "bom" ấy không nằm trong chỉ những trái bom!

Tấm phản quang, gương cầu, thanh hộ lan- vào hàng sắt vụn.
Bù loong cầu, nắp cống gang, lõi sắt cột điện- quy thóc.
Ngay cả dây điện, cáp quang biển...cũng được “lượm ve chai” không từ thứ gì.
Có điều gì mà chúng ta không dám làm? Có thứ gì mà chúng ta không ve chai bỏ miệng?

Hôm qua, có người cải lương rằng “có ai muốn cưa bom để sống đâu!”.
Đúng là như vậy, nhưng cưa bom để sống chính là việc tự sát bất chấp cả mạng sống của người khác.
Chúng ta nhân danh nghèo khổ! Chúng ta nhân danh quẫn bách! Chúng ta nhân danh thiếu hiểu biết! Và chúng ta nhân danh cả sự bất cần đời để tự chết và kéo theo cái chết oan uổng của những người không muốn chết khác!

Hôm qua, trên đường Văn Phú, một đứa trẻ trong tấm áo tím đã chết đau đớn và oan ức!
Chắc ở đâu đó, nó không bao giờ tha thứ cho những ngụy biện về mưu sinh, về thiếu hiểu biết, về gì gì đó!

Còn một quả bom chờ nổ! Và quả bom ấy không nằm trong trái bom.

Theo LAO ĐỘNG ONLINE