Mong rằng ai đó khi coi bộ phim thì cũng nên biết những
gì đã diễn ra với đất nước mình. Hãy nghĩ đến những đồng bào mình đã bị thảm
sát oan khuất thế nào mà không có được một lời ăn năn, một sự sám hối của những
kẻ gây ra tội ác.
![]() |
Bài viết thể hiện góc nhìn riêng của tác giả Trần Quang Thi, được đăng tải trên mạng xã hội Facebook |
XIN HÃY LÀM ƠN!
Hôm trước, tôi có viết một status về văn hóa thần tượng
làn sóng Hàn, nhân việc bộ phim Hậu duệ mặt trời của Hàn Quốc đang gây sốt.
Không ngờ bài viết đó được rất nhiều người chia sẻ, đồng tình lẫn nghi ngờ. Hôm
nay, tôi viết tiếp status này, nhưng về khía cạnh lịch sử để một lần nữa nhìn
nhận thấu đáo về cơn sốt Hậu duệ mặt trời, cũng là dịp xem lại cách ứng xử với
lịch sử của chúng ta như thế nào.
Hồi ở Seoul, tôi được mời nói chuyện lịch sử Việt
Nam với học sinh Hàn. Khi tôi giảng về 100 đô hộ của thực dân Pháp, kết thúc bằng
chiến thắng ĐBP thì các bạn học sinh Hàn hỏi tôi: “Vậy bây giờ thái độ của người
Việt Nam với Pháp như thế nào ? “. Tôi trả lời: “Không, chúng tôi quên chuyện
đó rồi, để hướng đến tương lai..”. Thái độ của lớp học sinh Hàn lúc đó chưng hửng,
ngạc nhiên, tuy rụt rè nhưng bày tỏ sự khó hiểu. Tôi cũng hiểu: “À, tôi biết điều
các bạn đang suy nghĩ. Nếu nói về mối căm thù của các bạn với nước Nhật thì với
chúng tôi là người Trung Quốc…”. Quá khứ nửa thế kỷ đô hộ của người Nhật (1905
– 1945), dù là các em học sinh.
Còn trong chiến tranh Việt Nam, lính Đại Hàn là nỗi
khiếp đảm từ Phú Yên, Bình Định, Quảng Ngãi, Quảng Nam, không phải với quân đội,
mà với những người dân thường vô tội. Chỉ cần một lính Hàn bị giết, lính Hàn sẽ
đem cả làng bị nghi ngờ ra xử bắn. Xả súng, ném lựu đạn thảm sát hàng loạt, hãm
hiếp phụ nữ đến chết, xé đôi trẻ con… những gì đen tối nhất của thảm sát, của
chiến tranh đều có thể tìm thấy ở những nơi lính Hàn càn quét, giết chóc.
Có những làng mà sau một trận càn của lính Hàn hoàn
toàn bị xóa sổ. Thân nhân của người chết ba ngày sau trở lại làng chỉ thấy vắng
lặng, tan hoang, xác người nồng nặc tử khí, lũ chó gặp xác người chạy đi…
Có những phụ nữ mang thai bị găm trên mình loang lổ
mảnh lựu đạn lính Hàn, chịu đựng 10 tiếng đồng hồ, đến khi lính Hàn rút đi thì
mẹ chết đứa con trong bụng cũng chết.
Nhưng tôi được nghe những câu chuyện không phải chết
do súng đạn lính Hàn. Những đứa trẻ mất cha mẹ trong đợt càn của lính Hàn, bơ
vơ không biết dựa vào đâu, chết vì đói và kiệt sức trong những ngày sau đó…
Tôi kể ra ra đây không phải là để kích động lòng thù
hằn. Đó không phải là chủ ý. Nhưng những gì là sự thật lịch sử thì nó là sự thật
lịch sử. Và trở lại câu hỏi: Chúng ta ứng xử với lịch sử dân tộc như thế nào ?
Có người sẽ đặt câu hỏi với tôi: Vậy lính Mỹ thảm
sát thì sao ? Tôi sẽ nói rằng vụ thảm sát Mỹ Lai (Quảng Ngãi) năm 1969 bị phát
hiện ngay lúc đó, đem lại giải Pulitzer cho nhà báo điều tra Seymour Hersh năm
1970. Ngay cả những vụ thảm sát ven sông Vệ (Quảng Ngãi) của lực lượng Tiger
Force của Mỹ bị điều tra muộn hơn, cũng được công nhận bằng giải thưởng
Pulitzer 2004 cho tờ The Toledo Blade của Mỹ. Người Mỹ thừa nhận những tội ác của
binh lính họ với thường dân Việt Nam.
Còn đối với Hàn Quốc thì sao ? Những năm 1990, khi tờ
Hankyoreh của Hàn công bố loạt phóng sự điều tra những vụ thảm sát của lính Hàn
với thường dân Việt Nam, cựu chiến binh Hàn đã kéo đến đốt phá trụ sở tờ báo
này. Toàn bộ dữ liệu tòa soạn bị mất sạch, một người chết, một người bị tàn phế
suốt đời… Cuộc tấn công bạo lực đó của các cựu chiến binh Hàn không có một sự
ngăn cản nào của chính phủ. Các cựu chiến binh Hàn luôn hét to là không có thảm
sát.
Gần đây nhất, tháng 4.2015, khi hai nạn nhân là Nguyễn
Thị Thanh (Quảng Nam), Nguyễn Tấn Lân (Bình Định)… những nhân chứng bị mất người
người thân (mẹ, em, dì…), bản thân bị thương trong những trận càn của lính Hàn
năm 1969 được đưa qua Seoul, những cựu chiến binh Hàn tiếp tục tụ tập phản đối
và hét lớn: Không có thảm sát!
Họ chưa bao giờ thừa nhận và đưa ra lời xin lỗi cho
những tội ác trên!
Những người lính Hàn được gửi qua Việt Nam phần nhiều
ít học, nghèo khổ… Khi bị đẩy vào cuộc chiến ở một đất nước xa lạ với sứ mệnh bảo
vệ tiền đồn chống cộng sản, một khi mùi thuốc súng bốc lên, họ lao vô những cuộc
bắn giết điên loạn, mất hết tính người…
Những người lính Việt Nam kể với tôi rằng chỉ có khi
ở chiến trường mới biết những người đồng đội còn thương nhau hơn cả anh em.
Lính Hàn cũng vậy, khi một người bị giết thì cả đồn khóc rống lên. Sau đó, để
trả thù, họ tàn sát cả làng nào bị nghi là chứa chấp cộng sản…
Khi về nước, họ cũng chẳng anh hùng gì hơn lúc họ được
gửi qua Việt Nam. Nhưng thành công kinh tế thần kỳ của Hàn Quốc khiến họ nghĩ rằng
họ đã hi sinh xương máu, tuổi trẻ hoặc một phần thân thể bỏ lại ở chiến trường
để góp công cho công cuộc phát triển kinh tế đất nước.
Park Chung Hee đã phát triển kinh tế Hàn từ một nước
đói kém, lạc hậu bậc nhất châu Á đến thành công kinh tế những năm 1980 bằng hai
nguồn vốn chính là tiền bồi thường chiến tranh của Nhật Bản + tiền từ chiến
tranh Việt Nam. Đường cao tốc Seoul – Pusan, dự án đầu tiên cho công cuộc phát
triển kinh tế của Park Chung Hee lấy nguồn vốn từ chiến tranh Việt Nam. Hãng
Korea Air ngày nay cũng được xây dựng từ nguồn vốn chiến tranh Việt Nam…
Mặc dù Park Chung Hee “than thở” rằng nếu có 10 đồng
tiền dịch vụ hậu cần cho Mỹ trong chiến tranh Việt Nam thì hết 9 đồng thuộc về
Nhật Bản, chỉ 1 đồng giành cho Hàn Quốc, thì số tiền có được từ chiến tranh Việt
Nam đóng góp phần đáng kể trong nguồn vốn ban đầu của Hàn Quốc.
Vì vậy, những người lính Hàn ít học, nghèo khổ năm
xưa xem sự cống hiến của mình có ý nghĩa cho quốc gia, đất nước. Đó là sự kiêu
hãnh của họ. Vì vậy, họ không muốn khác nhìn họ những những kẻ đồ tể, sát nhân.
Sự giận dữ bạo lực của họ là điều dễ hiểu.
Ở miền Trung Việt Nam, những nơi xảy ra thảm sát của
quân đội Hàn Quốc đều có bia căm thù, đài tưởng niệm. Còn ở Hàn Quốc, từ năm
2000 liên tiếp mọc lên những đài kỷ niệm sự tham chiến của lính Hàn tại Việt
Nam. Ở đó, những người lính Hàn được ngợi ca là những vị anh hùng chiến đấu bảo
vệ cho phụ nữ, trẻ em… Việt Nam. Đó là một sự lừa dối xấc xược và trắng trợn !
Hơn nữa, không thể kể hết sự căm giận của người Hàn
đối với người Nhật. Họ sẽ phải đối phó sao đây khi chính những điều người Nhật gây
ra đối với dân tộc họ, sau đó họ lại gây ra cho người dân Việt Nam ?
Hiểu được tâm lý của những cựu chiến binh Hàn, sẽ hiểu
được ý nghĩ của những người lãnh đạo Hàn.
Thông thường, những kẻ yếu trở thành nạn nhân của kẻ
mạnh. Nhưng khi kẻ yếu mạnh lên, họ lại cư xử với kẻ yếu khác bằng chính điều
mà họ từng là nạn nhân.
Một mặt khác, chiến tranh luôn có những điều u tối
nhất mà bình thường con người không thể lý giải nổi.
Nhưng, ai có nợ thì người đó phải đi đòi. Không ai
chờ đến lúc sự tử tế lương tâm mà kẻ khác tự động xin lỗi và trả lại món nợ đó.
Lịch sử vùng Đông Á thế kỷ 20 là những hận thù đan
xen lẫn nhau. Người Hàn, người Trung Quốc căm thù những gì người Nhật đối xử với
họ trong WW II. Đến bây giờ họ vẫn phản ứng kịch liệt người Nhật bởi những tội
ác lính Nhật gây ra, nhưng chính phủ Nhật không thừa nhận trong SGK.
Nhưng sau đó, lính Hàn thảm sát tương tự với thường
dân Việt Nam, nhưng chính phủ Hàn chưa một lần chính thức thừa nhận hay nói lời
xin lỗi. Cũng không khác cách mà họ đang nhận được từ người Nhật!
Nhưng, hãy xem khi người Nhật chưa thừa nhận, thì
người Hàn cư xử với lịch sử dân tộc của mình như thế nào ? Mỗi khi Nhật thay đổi
nội dung SGK, những người Hàn biểu tình phản ứng dữ dội. Đến những tay anh chị
xã hội đen ở Hàn cũng giận dữ chặt ngón tay mình, nói lên cái phẫn uất của quốc
gia với người Nhật.
Khi người Nhật chưa thừa nhận đúng mức chuyện bắt phụ
nữ Hàn làm nô lệ tình dục trong WW II, người Hàn dựng luôn bức tượng cô gái Hàn
bị bắt làm nô lệ tình dục trước ĐSQ Nhật ở thủ đô Seoul để mỗi ngày người Nhật
đi làm phải đối diện với bức tượng đó. Người Hàn còn nhân nhiều phiên bản bức
tượng này ra thế giới, làm thêm bức tượng cô gái Trung Hoa bên cạnh để tố cáo tội
ác của lính Nhật.
Gần đây nhất, bộ phim Đường trở về nói về những cô
gái Hàn bị bắt làm nô lệ tình dục có lượng khách xem kỷ lục. Không ai đánh giá
đó là bộ phim hay, nhưng có thể giải thích được là người Hàn đi coi đông vì đó
là ý thức với lịch sử quốc gia của họ.
Với mức độ phản ứng như vậy, có ai nghĩ đến chuyện một
ngày truyền hình Hàn hay Trung quốc sẽ chiếu một bộ phim ca ngợi lính Nhật, dù
đó là hình ảnh trong thời bình với những câu chuyện hẹn hò, ý thức trách nhiệm
tổ quốc và cứu hộ. Ở Hàn chắc không ai dám nghĩ về điều đó. Nhưng, bộ phim Hậu
duệ mặt trời lại sắp được phát sóng ở Việt Nam (!)
Thảm sát thường dân là một mạch ngầm đau đớn trong
dòng chảy lịch sử Đông Á thế kỷ 20. Thảm sát của lính Mỹ ở cầu Chugunri (Hàn Quốc),
ở Okinawa (Nhật Bản), của lính Tưởng với người dân bản địa Đài Loan, của quân đội
Hàn đối với chính người dân họ trong vụ thảm sát Jeju. Đó là thời tổng thống đầu
tiên Lý Thừa Vãn, khi những người cộng sản Bắc Hàn rút ra khỏi Jeju, quân đội
Hàn bắt đầu kéo lên đảo và thực hiện cuộc tàn sát. Đến 2/3 dân số trên đảo bị
giết, chỉ những người trốn trên núi là sống sót.
Thảm sát của lính Hàn với thường dân Việt Nam trong
chiến tranh đen tối không thua bất cứ vụ thảm sát nào của quân đội với thường
dân trên thế giới. Hàng năm, những người tritrhức tiến bộ của Hàn Quốc trở lại
miền Trung Việt Nam để tham dự tưởng niệm, để nói lời xin lỗi, ăn năn, để tìm
hiểu một phần đen tối lịch sử của dân tộc họ ở một đất nước khác…
Nhưng sự thừa nhận và lời xin lỗi của họ không phải
là đại diện cho cựu chiến binh, hay chính phủ Hàn Quốc.
![]() |
Bảo Anh, Ông Cao Thắng, Đông Nhi trong quân phục Hàn Quốc. |
Khi nhìn thấy ca sĩ Đông Nhi, Ông Cao Thắng, Bảo Anh
ghép hình mình lên trang phục quân nhân Hàn Quốc, tôi tức điên người. Nhưng tôi
hiểu lý do mà tôi không thể buông lời giận dữ với họ. Từ những năm 1980 đầu
1990, chính sách phương Bắc của tổng thống Kim Dea Jung chủ trương xích lại với
các nước XHCN để tìm cách đối thoại với Bắc Hàn đã gặp chính sách mở cửa của Việt
Nam. Những thỏa thuận kinh tế, tiền đầu tư đã làm lu mờ đi những trang sử. Vì vậy,
tội ác của lính Hàn không được phổ biến. Nó chỉ được truyền miệng trong nỗi khiếp
hãi của người dân miền Trung, chỉ được ghi trong các trang sự địa phương. Nó
không được chú ý đúng mức trong sử liệu nước nhà.
Cũng như, chúng ta được tuyên rằng Mỹ là kẻ chủ mưu,
kẻ thù chính. Còn Hàn Quốc chỉ là lính đánh thuê, là chư hầu của Mỹ nên không
thèm đếm xỉa. (Cũng như chúng ta mải đánh Pháp 100 năm qua không để ý đến người
Nhật ở Việt Nam 02 năm, dù người Nhật cũng kịp thời để lại 2 triệu người chết
đói trong nạn đói năm Ất Dậu).
Nhưng không, quân đội của một quốc gia không thể nào
là lính đánh thuê. Park Chung Hee gửi hơn 50.000 quân, chỉ đứng sau Mỹ. Quân đội
Đại Hàn ở Việt Nam có bộ chỉ huy riêng, độc lập, không đặt dưới sự chỉ huy của
ai. Mặc dù lính Hàn đến miền Nam Việt Nam với tư cách đồng minh, nhưng thảm sát
thường dân là nỗi xấu hổ và là tội ác của bất kỳ quân đội nào trên thế giới.
Năm 2015, các cựu chiến binh Hàn kỷ niệm 50 năm ngày
được phát binh sang Việt Nam. Buổi lễ có Phó Hội Cựu chiến binh Việt Nam tham dự.
Lúc đó, phe bảo thủ Hàn đã mỉa mai những người dân chủ đòi cựu chiến binh Hàn
thừa nhận là có thảm sát ở Việt Nam rằng: “Các người nói lính Hàn đến Việt Nam
gây tội ác, sao bây giờ cựu chiến binh Việt Nam lại là đại biểu kỷ niệm ngày
lính Hàn được phái binh?”.
Tôi sợ rồi đây, khi Hậu duệ mặt trời được chiếu trên
truyền hình Việt Nam, sẽ có thêm những câu hỏi mỉa mai như vậy. Rằng nếu nói
lính Hàn là nỗi khiếp đảm, sao bọn trẻ Việt Nam lại sung sướng khoác lên mình
chiếc áo quân đội Hàn ?
Và giới trẻ Hàn tin rằng những bia kỷ niệm ở Hàn Quốc
với hình ảnh lính Hàn bảo vệ phụ nữ, trẻ em Việt Nam là thật. Vì người dân Việt
Nam một lần nữa chào đón hình ảnh quân đội Hàn với bộ phim hậu duệ mặt trời một
cách nồng nhiệt!
Tôi không nói là mọi người không có quyền xem bộ
phim. Nhưng nếu một ngày nào đó một bộ phim PR cho hình ảnh quân đội Hàn trên
truyền hình Việt Nam thì tôi không có từ nào khác để chỉ điều đó đâu, ngoài chữ
: sự ô nhục !
Tôi tin rằng nếu linh hồn những người dân thường của
đồng bào tôi bị sát hại tức tưởi còn vất vưởng, chưa nguôi lòng để đi đầu thai
thì họ vẫn coi phim Hàn. Nhưng nếu nhìn hình ảnh lính Hàn trên màn hình tivi,
trái tim họ sẽ thắt lại. Bởi vì, những gì họ biết đã cướp đi mạng sống của họ,
người thân, láng giềng, đồng bào của họ… không phải như vậy!
Tôi mong rằng những ai đó đừng vì đồng tiền mà giẫm
chân lên những trang sử đau đớn và oan khuất của đất nước mình. Tại sao Đặng Tiểu
Bình đánh ta, thì ta lại xuất bản sách ca ngợi Đặng Tiểu Bình ? Rồi lính Hàn thảm
sát dân thường của ta chưa một lời ăn năn, hối lỗi. Nay chúng ta lại tung hô một
bộ phim như Hậu duệ mặt trời ?
Chúng ta là những người gì đây ? Phải chăng chúng ta
là những con người bị mất trí nhớ ?
Đừng nói quá khứ là chuyện đã qua, bộ phim chỉ là một
sản phẩm giải trí. Quá khứ sẽ theo chúng ta đến tận hôm nay, và tương lai. Cũng
như một đám đông cần sự giải trí và cuồng nhiệt đến đánh mất trí nhớ?
Tôi viết ra một bài dài thế này mong rằng ai đó khi
coi bộ phim thì cũng nên biết những gì đã diễn ra với đất nước mình. Hãy nghĩ đến
những đồng bào mình đã bị thảm sát oan khuất thế nào mà không có được một lời
ăn năn, một sự sám hối của những kẻ gây ra tội ác.
Cùng ai đó, xin hãy còn giữ lại chút nào của lòng tự
trọng dân tộc ở mỗi hành vi, mỗi lựa chọn hàng ngày mà cá nhân chúng ta còn có
thể…!
Xin hãy làm ơn!
Theo TRẦN QUANG THI FACEBOOK