Ai
đó từng nói: Hôn nhân không phải là nơi thuyền tình yêu cập bến. Hôn nhân là
nơi hai người yêu nhau quyết định cùng giăng buồm ra khơi vượt sóng gió. Và có
lẽ giữa những con sóng đời chao đảo, tình yêu mình không còn đủ lớn để nắm tay
nhau nữa rồi.
Anh hỏi em: “Có khi nào chúng ta đã lấy nhầm nửa của
một người khác không?”. Biết trả lời anh sao đây để câu trả lời thật đúng mà
trái tim em không đớn đau thổn thức. Chúng ta đã từng yêu nhau nhiều như thế.
Đã hạnh phúc biết bao khi được lồng vào tay nhau cặp nhẫn cưới. Đã hẹn thề bao
lời yêu thương. Em không quên, và em biết có lẽ anh còn nhớ. Chỉ là em vẫn
hoang mang không hiểu, hoặc là em không muốn tin, tại sao mình lại đến nông nỗi
này.
Người ta nói, hôn nhân hoàn toàn khác với tình yêu.
Bởi khi đã về chung một nhà, cũng có nghĩa là lột trần tính cách nhau ra để sống.
Có nhiều người rất khó để thích nghi nhau, và hoảng hốt nhận ra người ta đang gọi
là vợ là chồng không giống người ta đã từng yêu trước khi cưới. Chỉ có thể là
chấp nhận và tập quen dần với cách sống của nhau, nếu vượt qua được 5 năm đầu
tiên, thì quãng thời gian tiếp theo sẽ rất dễ dàng.
Nhưng với em, em không nhận ra anh khác biệt gì nhiều
so với trước đó. Em cũng vẫn là em của ngày anh yêu thôi. Vậy chúng ta vì sao
đang xa dần nhau. Vì sao đã không còn có thể cùng nhau tỉ tê những dự định, những
băn khoăn về tương lai. Hay chỉ đơn giản là cùng nhau hẹn hò để kể về những điều
đã cũ.
Có thể là chúng ta đã chưa thực sự tìm hiểu kĩ. Cũng
có thể tình yêu đã nhạt dần theo tháng năm. Chẳng có xung đột gì lớn lao, cũng
chẳng hề cãi cọ. Chỉ là càng ngày càng ít đi những cử chỉ yêu thương, những nhẹ
nhàng trìu mến. Chúng ta càng ngày càng cảm thấy không hiểu nhau, càng ngày
càng ngại chia sẻ những nỗi niềm, lo lắng. Anh tự đẩy em xa những lo lắng của
chính mình. Em không để anh đến gần những điều em đang suy nghĩ. Em thực sự đã
cố gắng tìm hiểu nguyên nhân.
Cho đến ngày mới đây nhất em nghe tiếng anh cười thoải
mái bên cô gái ấy. Tiếng cười rộn vang cho thấy anh đang vui nhiều lắm đấy. Tiếng
cười ấy đã lâu rồi em không được nghe. Có lẽ vì giữa chúng ta đã chẳng còn điều
gì vui để cười được nữa. Anh phản bội em ư? Không phải, bởi vì chính em cũng nhận
ra rằng mình cũng không còn yêu anh nhiều như trước. Thật sự có thứ hôn nhân nhạt
nhẽo như vậy, hay do chúng mình đã không biết cách nêm gia vị cho tình yêu?
Anh ngồi trước mặt em, trịnh trọng như ngày anh nói
với em lời tỏ tình, nhưng nội dung đã hoàn toàn khác: “Có khi nào chúng ta đã lấy
nhầm nửa của người khác không em?” Nếu nhầm thì sao? có nghĩa là chúng ta phải
trả nhau về cho người khác? Nửa của anh, có lẽ anh đã tìm thấy rồi. Còn nửa của
em, biết khi nào mới gặp? Hai đứa ngồi đối diện nhau chỉ cách một cái bàn, khoảng
cách của chúng ta không xa nhưng chẳng bao giờ có thể gần được nữa.
Chị gái em hỏi: Rốt cuộc là do ai, là vì sao mà
không thể cứu vãn? Do ai thì cuối cùng cũng vẫn là chia ly. Cần gì phải ồn ào,
cần gì phải ầm ĩ. Trách móc dằn vặt nhau để được gì và làm gì nữa. Đã qua rồi
cái thời nông nổi, mỗi khi giận hờn là gào khóc, mỗi khi đau khổ là đổ lỗi cho
nhau, rồi đòi giải thích, rồi trách móc mai mỉa. Và cũng yêu nhiều đủ để hiểu:
Một khi tình yêu đã không còn thì níu kéo cách gì cũng vô nghĩa mà thôi.
Em sẽ ra đi khỏi trái tim anh, bằng cách nhẹ nhàng
nhất có thể, để nhường chỗ cho người con gái ấy. Khoảng trống trong tim em do
anh để lại, chắc chắn sẽ có một hình bóng khác lấp đầy. Thời gian sẽ giúp chúng
ta bôi xóa những yêu thương từng có, và cả những nỗi đớn đau đang hiện hữu lúc
này.
Chúng ta đã quyết định cùng nhau giăng buồm ra khơi,
với một niềm tin không bão giông nào có thể làm con thuyền tình yêu chao đảo.
Nhưng cuối cùng lại tự nguyện buông tay nhau ra để tuột mất nhau giữa biển đời
rộng lớn. Người ta vẫn nói “yêu là ích kỷ”, nhưng em vẫn nghĩ “yêu là bao
dung”, là mong cho người đó hạnh phúc, dù hạnh phúc đó không phải do mình mang
đến. Ai làm cho ai hạnh phúc có quan trọng gì đâu, phải không anh? Quan trọng
là mình không bao giờ có thể làm cho nhau buồn đau được nữa.
Mi Mi