Tôi,
31 tuổi. Đã có gia đình, và một cô con gái gần 5 tuổi. Nhưng, bạn bằng tuổi
tôi, chưa có gia đình, ko hề ít. Có cô thì đủng đỉnh, kệ, muốn ra sao thì ra.
Có cô lại sốt ruột lắm, chừng vài ba tuần mà ko hẹn hò ai là trông người khô
héo, sầu não, và không ngừng kêu ca …
Có người đàn bà nào, đã có gia đình, mà lại khuyên bạn:
“Lấy chồng đi mày ơi, sướng lắm” không?
Có người mẹ nào, ngày tiễn con đi lấy chồng mà không
giấu đi giọt nước mắt không? Nhớ ngày mình cưới, dặn đi dặn lại mẹ :” Cấm mẹ
không được khóc đấy nhé. Con sướng mà, bố mẹ chồng tốt, chồng tốt, mẹ phải cười
tươi vào.”
Thế nhưng, khi cánh cửa xe hoa dần khép lại, khuất
sau đó là dáng mẹ đang lấy tay áo che nước mắt, làm con cũng giọt ngắn giọt
dài. Hình ảnh đấy, đến giờ mình vẫn còn nhớ. Chưa kể, hồi xưa còn bé, cứ có đám
cưới, là cả đám trẻ con chạy theo, ngó mặt cô dâu. Mình thấy cô nào cũng khóc nấc
lên từng hồi, nhưng không hiểu vì sao. Hỏi, thì mẹ bảo lớn lên sẽ hiểu. Và giờ
đã có câu trả lời rồi mà. Lấy chồng, sướng hay khổ?
Nghe bạn tâm sự là muốn được yên ổn, tôi chỉ cười. Bởi
vì người ta chưa trải qua, thì chưa hiểu được. Giống như trẻ con, đang tuổi
khám phá. Càng cấm thì càng làm điều ngược lại. Giống như, chưa bỏng tay, thì
chưa sợ nước sôi. Nên tôi cứ khuyên cô ấy, ráng chờ đi, rồi sẽ đến lúc cô ấy
cũng được khoác chiếc váy trắng muốt tinh khôi thôi mà.
Tại sao hôm nay lại luận bàn về việc lấy chồng hay
không lấy chồng?
Là vì có cô bạn, kể với tôi, rằng cô ấy phát hiện chồng
dùng phần mềm tìm kiếm bạn tình một đêm.
Là vì lúc tối, nhận được điện thoại của một cô bạn
khác, tâm sự chuyện chồng cô ấy có bồ.
Là vì bác giúp việc ở nhà kể, chồng đi làm bảo vệ,
khuân hết đồ đi bảo anh để ở phòng, hoá ra là mang đến ở với người đàn bà khác.
Xưa như Diễm, thường như cân đường, các cung bậc cảm
xúc cũng sẽ là tận cùng đau khổ mà người phụ nữ nào lập gia đình cũng phải trải
qua, sớm hay muộn. Biết thế, nhưng tránh không được, né không xong.
Ai cũng hỏi tôi, nên làm thế nào?
Phải thú thật, dù muốn hay không, chúng ta không thể
cãi được rằng Trung Quốc là nước đông dân nhất thế giới, không thể cãi được rằng
chim thì phải bay, cá thì sẽ lội. Không thể cãi ngày thì sáng, đêm thì tối. Và
đương nhiên, không thể cãi rằng, trí não đàn ông đôi lúc lại chẳng nằm trên đầu.
Hỏi làm gì, trách làm gì, khi xưa họ nói lời yêu,
hay là họ hứa. Thời điểm ấy, họ nói thật. Nhưng giờ, họ quên rồi. Họ không nghĩ
được gì cả đâu. Họ chỉ làm điều mà NÃO họ muốn họ làm thôi.
Nên tôi khuyên, thôi thì còn yêu, thì cùng nhau làm
lại. Chồng mà, đâu phải vật sở hữu hay đồ chơi. Đêm không về cũng chẳng cần phải
lo lắng, anh ta vốn dĩ đã trưởng thành rồi. Anh ta có trót yêu người khác, thì
mình hãy nghĩ rằng, đó là người mà mình yêu say đắm thì người khác cũng có thể
yêu anh ấy như thế.
Vậy nên, mình có đủ tốt để anh ấy tiếp tục chọn lựa
mà quay về với mình hay không? Tháng năm kỷ niệm xưa cũ hay con cái, cũng chỉ
là điểm cộng chứ không phải là lý do khiến người khác không thay đổi. Cái chính
là mình, vẫn cần có người đó bên đời, cái lý do mà khi xưa mình quyết định chọn
người này làm chồng vẫn vậy, ý nghĩa về hôn nhân mà mình vẫn mong ngóng, chồng
mình vẫn không muốn ly dị, thì thôi, mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Con người, vốn dĩ, chỉ tin vào điều họ muốn tin.
Còn nếu như cuộc sống thấy ngột ngạt quá, vậy hãy sống
vì bản thân. Mình không vì chồng mà được sinh ra. Không thể chỉ vì có chồng mới
sống được. Mình sinh ra bởi bố mẹ mình. Thế nên, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì
chơi, muốn đi đâu thì đi. Làm những gì mình thích. Chỉ cần mình cứ là mình, thì
chẳng ai có thể khiến mình đau khổ.
Đời chia cho chúng ta những ván bài dở như nhau,
quan trọng là do cách đánh thôi.
Bạch Lan Phương – Dear.vn
Mọi thông tin chi tiết về:
Quý khách hàng vui lòng liên hệ:
Bộ phận dịch vụ - 098 235 4969 / 0975 746 433
Hoặc
truy cập 1 trong các Blog dịch vụ của chúng tôi: