Hồi lâu, dưới quê có
một cậu con nhà hàng xóm, tên V, thi cấp ba miết không đậu, má nó nói
thôi đưa lên tp cho Tony đào tạo. Nó ở chung với nhà Tony. Nó nói
bữa nào em cũng kiệt sức vì nấu cơm, cái Tony đứng coi nó nấu ra làm
sao. Đầu tiên là nó bỏ gạo vô nồi, đổ nước, cắm điện xong ngồi chờ. Cơm
chín rồi, nó bèn nấu nước để luộc rau. Lại khoanh tay đứng chờ. A nước sôi rồi
! Nó reo lên, bèn lấy rau ra nhặt. Nhặt và rửa rau xong thì nước sôi lâu
quá nên cạn queo, nó bèn đổ thêm nước, đứng chờ tiếp. Xong món rau luộc.
Giờ đến món cá kho. Nó lấy cá ra khỏi tủ lạnh, a, bây giờ thì mình phải đứng
chờ rã đông. Rồi kho. Bốn tiếng thì xong một bữa ăn gồm cơm, rau luộc, cá kho.
Nói thôi em lên phòng nghỉ đây. Ăn hẻm vô vì em đã kiệt sức.
Đem chuyện này kể
các bạn trong hãng. Mọi người cười hi hí, nói tụi em đâu có vậy.
Cái mình nói tụi bây y chang chứ có gì khác đâu. Thời gian là công
bằng với tất cả mọi người, nhưng có người làm được nhiều việc, cũng có người làm
một việc không trôi. Có thể phụ thuộc vào hệ số thông minh, có những người bản
năng là làm việc nhiều hơn người khác. Số còn lại thì phải được đào tạo để biết
cách sắp xếp thứ tự ưu tiên trong công việc, theo anh, sơ đồ Gantt là hay
nhất. Anh phân tích nè:
1. Việc đang diễn ra,
không tác động vào nó cũng diễn ra, thì mình tranh thủ làm việc khác. Đứng
nhìn vô đó làm gì? Chờ làm gì?
Ví dụ: cơm trong nồi cơm điện. Có nhìn vào thì
cơm cũng không ngon hơn. Hay fax cái hợp đồng, đứng nhìn trân trối vô cái máy
fax thì nó cũng không chạy nhanh hơn. Anh thấy các bạn đứng chờ máy tính
gửi mail đi mà sốt ruột. Đừng có để thời gian chết.
2. Việc người khác có thể làm được, giao họ làm,
nhờ họ giúp.
Như bạn A, mình là
cán bộ xuất nhập khẩu, giữa bề bộn các email báo giá cho đối tác
nhập khẩu, bỏ đi lên kho lấy mẫu là sao? Việc này có thể nhờ ai đó làm,
bạn tài xế ngồi rung đùi đó chi, sao không nhờ. Chỉ lên kho lấy cái mẫu
mang về, thì ông xe ôm đi vẫn được. Mình dành thời gian cho việc email báo
giá, khách hàng nó xác nhận, có phải mình xuất khẩu được đơn hàng
cả trăm ngàn đô không. 50 ngàn đồng cho ông xe ôm vẫn lãi chán. Dao phay
không dùng để chém ruồi hay gọt hoa quả.
3. Bạn B làm kế
toán cũng vậy. Trưa qua anh thấy cái phòng họp không được sạch, anh nói
ai rảnh thì hút bụi nha. Thấy em chạy lật đật đi hút bụi liền. Đang cần
phải thanh toán để lấy bộ chứng từ, một ngày ngoài cảng phí lưu bãi phát
sinh 20 USD/cont, thì ưu tiên hút bụi. Phê bình thì gân cổ lên cãi, nói
hút bụi quan trọng hơn. Hút xong thì đã đến 4h chiều, ngân hàng không làm
việc nữa, nên phải dời qua sáng mai giao dịch. Người lúc nào cũng chạy
như con rối, vì không biết cái gì ưu tiên hơn cái gì. Mua vé máy bay hay văn
phòng phẩm thì kêu họ giao cho mình chứ mắc mớ gì phải chạy đi lấy.
Ai gọi cũng dạ và làm ngay, lao ra đường vun vút, nhưng việc gì cũng
không xong.
4. Hôm hãng mình đóng
cửa đi công tác, mọi người tranh thủ khởi hành từ Đà Lạt về Thành phố
từ lúc 4h sáng để chiều 1h30 mở cửa làm việc, bao nhiêu thứ đang tồn đọng.
Bạn C vẫn không về, chiều anh gọi thì vẫn ngồi bờ hồ Xuân Hương đợi
ông khách hàng về chung “cho vui”, mặc dù đi hai xe. Và đến khuya hôm sau mới
về đến Sài Gòn. Anh hỏi thì ông khách hàng nói đi đường tối thui, xe nó chạy
trước, xe tao chạy sau, tao thấy không có gì vui.
5. Trước đây hãng
mình có bạn D, phụ trách nhập khẩu nguyên liệu. Anh Tony đi
công tác, dặn dò các việc như báo giá, hỏi tình hình lô hang nguyên liệu, theo
dõi mẫu…để sản xuất lô hàng xuất khẩu, em nhớ nha D. Nó dạ ran, ghi
chép vào sổ khí thế. Cuối tuần về, thấy việc gì cũng chưa làm. Hỏi chứ
tuần qua em bận gì, nó nói bận dịch file tiếng Anh cho ông Thế, là ông
khách mới quen. “Em dịch ngày lẫn đêm, vì đó là đối tác khách hàng, em
phải chăm sóc”. Còn nguyên liệu nhập về cảng không ai lấy, phạt hết mấy
trăm đô tiền lưu cont lưu bãi. Nhà máy sản xuất thì không có nguyên liệu
nên mấy chục công nhân ngồi chờ. Ngày xuất hàng bị dời lại, nhà nhập
khẩu nó giận nó hủy hợp đồng. Bên DHL mắng vốn nói gọi miết không ai
fax công văn qua để giao mẫu. Các anh chị khác thì nói ai kêu làm gì bạn D
cũng cáu, D nói đừng giao nhiều việc, tôi không phải ba đầu sáu tay, việc gì
cũng phải từ từ. Hãy để tôi dịch tài liệu để con ông Thế. Con bé đó năm
nay lớp 9 rồi, xong lớp 12 là phải đi Mỹ du học. Chỉ có ba năm nữa
thôi nên việc này rất gấp, không thể chậm trễ.
Nghe nó trình bày
xong, có một gương mặt thanh tú thảng thốt, môi miệng mím chặt không
nói nên lời. Và Tony đã khóc.
_
Theo Tonybuoisang _