Từ
ngày anh được thăng chức, anh cảm thấy cuộc sống gia đình sao tẻ nhạt và vô vị
quá. Anh thích những buổi tiệc tùng, những bữa tiệc cùng các cô nàng chân dài
nóng bỏng. Anh thích nghe những lời đường mật họ rót vào tai mình. Trở về nhà,
nhìn chị gầy gò, quần áo nhàu nhĩ, cũ kỹ với những câu chuyện nội trợ chán ngắt
anh thấy mệt mỏi. Dần dà anh không muốn về nhà nữa, không muốn gần chị nữa. Hôn
nhân của hai người đóng băng ...
Như lẽ tất nhiên, anh có bồ. Cô bồ của anh thì không
chỉ xinh đẹp động lòng người mà còn sở hữu thân hình với đường cong nóng bỏng.
Nàng còn rất chiều chuộng anh, hiểu anh muốn gì và sẵn sàng đáp ứng. Bù lại,
anh cũng phải cung phụng nàng đủ thứ, quần áo váy vóc túi xách đều hàng hiệu.
Ngày chị bắt được tận mắt anh ôm eo cô nhân tình bé nhỏ bước vào một nhà hàng sang trọng, anh thấy trong ánh mắt chị ánh lên sự tổn thương sâu sắc. Tối đó trước sự chất vấn gay gắt của chị, anh dù biết mình sai nhưng vẫn không kìm được tức giận mà quát ầm lên:
– Ừ đấy, tôi ăn “phở” bên ngoài thì sao? Sao cô
không nhìn lại thân cô đi? Trông có ai muốn đụng vào không? Cô còn chẳng xứng
đáng làm “cơm nguội” mà phải là cái thứ “cơm thiu” đổ đi kìa!
Nói rồi anh bỏ ra ngoài đóng sầm cửa lại. Từ bên kia
cánh cửa, anh nghe tiếng chị khóc nấc lên. Anh biết anh sai, chỉ là anh không
sao chống lại được thứ cam dỗ đầy mê hoặc ấy. Giá như chị cứ như xưa, xinh đẹp,
quyến rũ và tự tin thì tốt biết mấy. Ngày ấy anh say mê chị cũng vì thế. Anh chị
từng là cặp trai tài gái sắc nổi tiếng, vậy mà giờ đây chị “xuống cấp” đến mức anh
không sao tin được.
Thế rồi bắt đầu từ hôm ấy, chị thay đổi thấy rõ, khiến
anh hoa mắt chóng mắt. Chị đến salon tóc, đi spa, đi mua sắm, diện mạo của chị
thay đổi đến mức anh không thể nhận ra. Anh đờ đẫn ngắm chị suốt trên đường từ
công ty đến nhà hàng rồi từ nhà hàng về nhà. Đêm ấy, anh ôm lấy chị trong vòng
tay, hít hà hương thơm quen thuộc bao năm nay và cuộn tròn ngủ say trong lòng
chị. Lâu lắm rồi anh mới có cảm giác yêu đương nóng bỏng đến thế.
Cô nhân tình kia không thể so với vợ anh được, anh “đá”
cô ta ngay sau đó vài ngày. Chị tiếp tục đi đăng ký tập gym, đi làm móng và rồi
tiếp tục tới spa và mua sắm quần áo. Anh hãnh diện mỗi lần sánh bước bên chị
trên phố. Nhìn ánh mắt những người đàn ông khác dán vào gương mặt, thân hình chị,
anh đắc ý vòng tay qua eo chị ý muốn nói: “Cô ấy thuộc quyền sở hữu của tôi!”.
Có hôm vợ chồng đang ôm nhau nằm nghe nhạc, chị hỏi anh:
– Trông em còn giống thứ cơm thiu bỏ đi nữa không?
Anh giật mình thảng thốt:
– Sao em lại nói như vậy? Những lời đó anh chỉ nói lúc tức giận quá, không kiểm soát được mà thôi, anh không có ý ấy đâu.
– Thì thử ví dụ so sánh với cơm và phở như thế đi. Giờ với anh em là gì?
– Là phở, mà không phải phở bình thường đâu, là phở cao cấp hạng sang em ạ.
Chị cụp mắt xuống không nhìn anh nữa, dáng vẻ trầm
ngâm. Anh lo chị nhớ lại lời cay nghiệt anh nói hôm trước bèn ôm chặt lấy chị vỗ
về. Hôm sau, anh mua cho chị bộ trang sức đắt tiền mới xem như chuộc tội.
Mọi chuyện cứ thể kéo dài đến cả tháng trời cho đến
ngày anh sững sờ nhìn vào két, thấy số tiền tiết kiệm bỏ trong đó chỉ còn lại
chưa đầy 20 triệu. Anh tá hỏa vội vàng gọi điện cho vợ về nhà để hỏi cho ra nhẽ.
Trước sự hốt hoảng của anh, chị lại rất bình thản.
Chị bước lên phòng, lôi từ góc tủ ra chiếc hộp giấy lớn rồi dốc ngược chúng xuống
trước mặt anh. Anh hoa mắt với đống hóa đơn rơi lả tả trên sàn và choáng toàn tập
với giá trị của chúng.
– Không bỗng dưng mà có một tô phở thơm ngon cho anh
ăn đâu ông xã ạ. Làm được ra phở cũng đắt tiền lắm đấy!
Nói rồi chị vui vẻ bước lên phòng, mặc kệ anh chồng
vẫn đang thẫn thờ bên dưới. Chị cảm thấy mình thật thông minh vì đã nghĩ ra
chiêu bài đối phó hữu hiệu như thế: “Giờ để xem anh còn muốn tìm phở để ăn nữa
không?”
_ Sưu tầm _