Người
ta yêu nhau, đến với nhau được là do duyên phận, vì thế đừng vội buồn khi mình
cô đơn và khi duyên đến rồi, cũng đừng vứt bỏ.
Trên đời này, không thiếu
những cuộc tình dang dở. Có những mối tình sâu đậm kéo dài nhiều năm nhưng cuối
cùng lại kết thúc, chẳng đi đâu về đâu. Thậm chí, có cô gái tưởng kết hôn đến
nơi rồi lại đột ngột đứt gánh giữa đường.
Hay có những cô gái mải
mê phấn đấu sự nghiệp, lớn tuổi rồi mà lỡ dở tình duyên. Đến khi ngoảnh lại, tuổi
đã chơi vơi mà mảnh tình vắt vai chưa có.
Tất cả những điều này,
đều là do duyên chưa đến.
Con người gặp và yêu
nhau là do duyên phận. Nhưng duyên phận lại là điều vô cùng kỳ lạ, không ai có
thể hiểu thực sự về nó. Có thể hữu duyên vô phận. Có thể yêu nhau, nhớ nhau
nhưng không thể gần nhau. Không cố ý đeo đuổi thì lại có, cố gắng có khi lại chẳng
thành.
Người ta thường có thói
quen cầu xin Phật để tìm được người yêu, nhưng Phật dạy rằng, dù cầu xin cũng
chỉ là xin duyên xin phận chứ không thể xin người. Mà duyên ấy là do người tự cầu
phúc, tự tạo ra, Phật chỉ kết nối chứ không thể ban cho. Thế gian biển người
mênh mông, người với người gặp nhau là duyên tiền định, yêu nhau là phận kiếp
trước, bên nhau là trả nợ đời đời.
Thế gian trăm ngàn mối
duyên, chỉ có một mối duyên thực sự dành cho mình. Phật giáo tin rằng, tu trăm
năm mới cùng chung thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối, mối duyên vợ chồng
là mối duyên phải vun đắp, cố gắng thật nhiều mới có được.
Vì thế, phụ nữ có muộn
duyên tình chớ có quá đau buồn. Chưa gặp người ưng ý là do bản thân tu chưa đủ
phúc, duyên chưa đủ sâu. Tuổi tác lớn không phải vấn đề, chưa gặp đúng người
thì chưa thể gọi là muộn. Chỉ có bỏ lỡ mối duyên đích thực mới thật sự là muộn
màng. Người sống trên đời, ấm lạnh chỉ có bản thân hiểu rõ nhất, đừng vì áp lực
bên ngoài mà sống trái với lòng, yêu lầm cưới sai. Như vậy không chỉ kiếp này
khổ mà còn kết nghiệt duyên, liên lụy tới kiếp sau, nhất định phải trả giá.
Lãng phí duyên kiếp này, tạo nghiệp báo kiếp sau, đừng vì một chốc lát cô đơn
mà đánh đổi.
_ST_