Cho thuê hội trường, phòng họp, phòng hội thảo: LIÊN HỆ
.

HỘI TRƯỜNG ĐÀO TẠO

LIÊN HỆ : 0912 123 267 / 0981 808 029

PHÒNG HỌP CHUYÊN NGHIỆP

LIÊN HỆ : 0912 123 267 / 0981 808 029

HỘI TRƯỜNG CHO THUÊ

LIÊN HỆ : 0912 123 267 / 0981 808 029

HỘI TRƯỜNG ĐÀO TẠO

LIÊN HỆ : 0912 123 267 / 0981 808 029

HỘI TRƯỜNG TỔ CHỨC SỰ KIỆN

LIÊN HỆ : 0912 123 267 / 0981 808 029

Pages

Người Mỹ ăn để... chết. Không ít người Việt hôm nay cũng đang ăn để... đi gặp tổ tiên sớm

Nếu hỏi người bình thường, câu trả lời là "ăn để sống", không ăn sẽ chết. Tùy thể lực, cân nặng, điều kiện bên ngoài, có người nhịn ăn được rất lâu, có người ít hơn.


Các nhà khoa học ước tính, một người có thể nhịn ăn từ 28 đến 40 ngày
Năm 1981, những tù nhân Bắc Ireland đã nhịn ăn để phản đối chế độ Vương quốc Anh, có 10 người đã chết sau khi nhịn đói trong khoảng 46 đến 73 ngày.
Vào tuổi 74, chỉ còn da bọc xương, nhưng vị thánh hiền Matma Gandhi nhịn 21 ngày, không ăn gì, chỉ uống nước mà ông vẫn minh mẫn.
Không ăn dài ngày chưa chết ngay, nhưng ăn nhiều thứ bổ béo cùng một lúc, thì dễ "đi" gặp tiên tổ sớm hơn dự định.
Người Mỹ ăn… để chết
Hồi tôi còn đi làm bên Washington DC, thỉnh thoảng văn phòng có liên hoan. Nhiều các bà các cô, rồi các ông, đen có, trắng có, nhờ nhờ cũng đông, lấy một đĩa tú hụ thức ăn, rồi socola ngọt lừ, bánh ga tô toàn đường, một cốc coca khoảng nửa lít, thế mà chơi sạch bách. Làm gì mà không béo.
Người Mỹ bị bệnh béo phì cao nhất thế giới, có tới 21 triệu người mắc bệnh này, và khoảng 6 triệu chưa biết mình sẽ bị.
Bệnh này đứng hàng thứ 6 gây ra tử vong, làm hại cho nền kinh tế tới 92 tỷ đô la, tương đương với một nửa GDP của Việt Nam. Ung thư, trụy mạch, đái đường, tim phổi… tất cả do cách ăn uống mà ra.
Năm 2004, tôi dự lớp học về lãnh đạo (leadership) của Carnegie khoảng 12 tuần, mỗi tuần học nửa ngày.
Buổi học đầu tiên, mỗi người viết vào mảnh giấy, sau 12 tuần thì bạn muốn đạt được điều gì. 75% trong lớp muốn giảm hoặc giữ được số cân nặng của thân thể. 25% còn lại không nói về ăn uống là do họ đến từ các nước nghèo như người viết bài này.
Ăn uống, thực phẩm của Mỹ có nhiều vấn đề. Người da trắng giầu có, hiểu biết nên tỏ ra cẩn thận hơn trong lựa chọn ăn uống, ít bị béo phì hơn dân da mầu.
Người Việt ăn thời bao cấp
Thời đói nghèo, thiếu ăn nên lúc nào cũng thèm cái gì đó.
Năm 1984-1985, cơ quan cũ của tôi ở làng Liễu Giai. Nhớ lần anh bạn đi Pháp tặng cả phòng 2 tút thuốc, thời đó là vàng.
Lấy ra hai gói để hút thử xem mùi tây đầm có thơm từ trong ra ngoài không, còn lại mang ra dốc Tam Đa (Ba Đình, Hà Nội) đổi lấy… phở.
Đói dài nhiều ngày, cơm cặp lồng có rau muống luộc, vài quả cà, sang có thêm chút trứng tráng, nên vụ liên hoan này cần ăn cho lại sức.
Cả phòng gần 20 người thi nhau xì xụp ở cái dốc bụi mù, nhưng phở bốc khói vẫn tuyệt vời.
Chị giữ tiền bảo, các cậu cứ thoải mái.
Tới một nửa các anh chọn thực đơn: 2 tô phở gà pha bò, thêm mỗi bát hai trứng gà, hai đĩa xôi, 4 trứng vịt lộn, có anh chơi 6 quả. Bánh mỳ, quẩy tháo khoán.
Ăn xong, mỗi anh làm hai cốc cà phê sữa đá, tráng miệng hai cốc chè đỗ đen và chè Thái lai rai đến hết chiều. No bò càng ra mới chợt nhớ ra phải cảm ơn người tặng hai gói thuốc.
Ăn nhiều thế mà không ai bội thực.


Thời mở cửa, cái mồm lên ngôi
Thời bao cấp và đói khát đã ngự trị trong một thời gian rất dài.
Đổi mới, của ăn của để bỗng mọc ra, từ một anh có thu nhập 100$/người/năm lên 1500$/người/năm.
Bây giờ thì xe hơi, tủ lạnh, tivi, nhà lầu, bồ nhớn, bồ bé và dồn vào cái miệng.
Nhà hàng ăn uống, đặc sản mọc ra như nấm. Sáng, trưa, chiều, tối, gặp dịp là ăn uống triền miên. Tôi đi công tác Trà Vinh (1997), dạy vài lệnh DOS, mấy bảng biểu Excel, Word Perfect… được học viên quí như vàng.
Bên ủy ban ngày nào cũng mời ăn trưa ở mấy nhà hàng sang trọng. Bia bọt mở mệt nghỉ, chủ đếm vỏ tính tiền, tiếp viên cứ bật tràn cung mây.
Tối tối có nơi còn đưa vào những nơi gọi là No Hand Restaurant – không dùng tay. Có các em váy cộc đút từng thìa. Ăn ăn, uống uống triền miên.
Tôi đi một vụ như thế nên rất sợ vào nhà hàng, mời lần sau đều từ chối vì biết mình không thể uống rượu bia tràn lan.
Sau này đi Mỹ, mỗi lần về Hà Nội hay Sài Gòn vẫn thấy bài "ăn uống" đó của bạn bè người thân, tần suất nhiều gấp bội.
Gặp là hẹn đi ăn, vừa ăn xong, lại bạn khác rủ đi… ăn. Ăn rồi hả, làm vài ly rượu chứ. Rượu rồi hả, đi pub thôi. Hẹn họp hành, hẹn công việc ở quán ăn là tốt nhất.
Chén cả đồ quốc cấm
Đặc sản thú rừng, uống rượu ngâm mật gấu, cao xương hổ, cà dê ngâm thuốc bắc rất nhiều người nghiền, dù đa phần là hàng quốc cấm.
Nhìn những hũ thủy tinh đựng cái chân gấu nhờ nhờ, đầu khỉ, sơn dương, rồi rắn hổ mang còn mở miệng, rượu đục ngầu, có lần tôi thử cho vào miệng thấy tanh lòm, suýt nôn.
Tôi tế nhị hỏi người bạn, cái tay khỉ ngâm rượu kia có khác gì ra bãi tha ma, tìm mộ mới chôn, chặt lấy một cánh tay, mang về ngâm mà uống không?.
Hay mấy cái xương khỉ có khác việc bốc mộ rồi lấy xương cho vào hũ rượu không?. Đầu khỉ với đầu người có cấu tạo đâu khác nhau, uống rượu này ngang bằng cho vào miệng loại nước bốc mộ.
Xương nhai rau ráu, cứ nghĩ răng khỏe, nhai thép cũng OK, sau này chưa đến 60 tuổi răng đã đi cùng với tóc.
Quả tim rắn hổ mang còn đang đập đập, mật đắng ngắt, thế mà tay chủ xị cho cả vào mồm nuốt chửng, chả khác gì người da đỏ hay thổ dân ẩm thực ở thế kỷ trước.
Tới nhà, bạn khoe có hũ rượu ngâm cao hổ cốt chính hiệu, lấy từ Điện Biên về, bảo mình thử. Ngửi đã thấy như nước cống, thế mà anh uống ngon lành. Bảo cái này tốt lắm, đêm tưng bừng không mệt.
Mối nguy từ cái miệng "dzô dzô"
Khoảng chục năm trở lại gặp bạn cũ, nhiều người giầu có, xe hơi, nhà lầu, có anh lấy thêm vợ nữa, 60 tuổi vẫn bế con mới đẻ, hạnh phúc tràn trề.
Nhưng họ đều có vài bệnh phổ biến của những người ăn nhiều: gout, đường trong máu, tim mạch lung tung, viêm gan, phù nề, chân chậm, mắt mờ.
Theo thống kê của viện Gout từ năm 2007 đến 2015, cả nước có gần 30 ngàn người mắc bệnh này, Sài Gòn ăn nhậu nhiều nhất nên chiếm 1/3 so với cả nước.
Tôi quen vài anh bạn uống nhiều rượu bia trong thời gian dài nên bây giờ trông như cụ 80, tóc rụng gần hết, móm mém, ngồi cạnh người cùng tuổi như hai bố con.
Anh bạn thích rượu cao hổ cốt "đi" lúc 60 tuổi dù đã bỏ vài trăm ngàn USD mua bột sừng tê giác (hàng cấm).
Vài anh khác đang lo ngày đêm vì trong nhiều năm từng uống loại "rượu quý", gan ruột không thể tải nổi loại nước cống.
Xem cách đánh chén thì có lẽ một số không nhỏ người Việt "dô dô 100%" cũng ăn để… chết sớm như dân Mỹ.
Những ngày lễ dài ngày, vui chén rượu thì bạn đọc cũng nên nhớ, cái chết qua đường miệng cũng nguy hiểm như tứ chứng nan y, dù lúc vui ít người nhớ ra.
Theo Hiệu Minh
Trí Thức Trẻ


Ví của vợ Thủ tướng

Ngày 1/8 vừa qua, bà Hà Tinh, vợ của Thủ tướng Lý Hiển Long và là người đứng đầu một quỹ đầu tư 60 tỷ USD, đã đến Nhà Trắng, mang cái ví giá 11 USD. Hình ảnh này gây sốt.



Khắp nơi, người ta đề cao sự giản dị của bà. “Hình ảnh này cho thấy điều tương phản với những kẻ dị hợm mang đồ Hermes Birkins hay Audemar Piguet” – một ý kiến, được trích dẫn nhiều trên các báo Singapore, viết. “Mỗi khi vợ bạn nhìn vào hàng Prada, hãy cho cô ta coi tấm hình này” – một ý kiến khác nói.

Trên mạng xã hội ở Việt Nam, chiếc ví của bà Hà Tinh cũng được chia sẻ rất nhiều như một ví dụ về sự giản dị, về đẳng cấp không cần thể hiện qua hàng hiệu. Nhưng ở đây tôi có một câu hỏi: nếu như đề cao chiếc ví 11 USD của bà Hà Tinh thì có mâu thuẫn gì với phía bên kia, nơi người đón bà, Đệ nhất Phu nhân Michelle Obama, mặc những chiếc váy được thiết kế bởi các nhà tạo mẫu danh tiếng như Naeem Khan và Brandon Maxwell, trị giá hàng nghìn USD?

Sự tôn vinh cái mác giá “11 USD” trong câu chuyện của bà Hà Tinh có thể tạo ra một tâm lý xấu. Không có gì sai khi người ta có tiền và quyết định mặc một chiếc váy hàng nghìn USD để tôn vinh bản thân; cũng không có gì đúng đắn hay đáng ngợi ca hơn khi họ có tiền và quyết định dùng một chiếc ví 11 USD.

Vấn đề trong câu chuyện chiếc ví của bà Hà Tinh, không phải là mác giá, mà là việc nó được thiết kế bởi một chàng thanh niên mắc chứng tự kỷ. Chàng trai đó yêu khủng long và đã ngồi cần mẫn vẽ những con khủng long nhỏ xíu lên mẫu ví này. Thông điệp đằng sau việc dùng chiếc ví ấy, không phải là sự giản dị, mà là sự ủng hộ dành cho những người mắc chứng tự kỷ.

Cận cảnh chiếc ví trị giá 11$ của bà Hà Tinh

Trong một con ngõ trên đường Trường Chinh, thỉnh thoảng bạn sẽ bắt gặp một chàng thanh niên ngơ ngác đi lại. Trên lưng áo cậu ta, có viết một dòng chữ bằng sơn đỏ: “Xin đừng đánh Minh”, cùng số điện thoại của gia đình. Tất cả những chiếc áo của Minh, mùa đông cũng như mùa hè, đều có dòng chữ ấy. Bố cậu phải viết nó, vì Minh hay ra đường trêu người khác. Cậu đã đến tuổi muốn “chạm” vào con gái, và có những ngày, về nhà với một vết chém dài trên đầu, máu chảy bê bết. Giữ trong nhà cũng không ổn, Minh muốn đi chơi. Thế là cậu cứ ra đường, trên lưng mang dòng chữ ám ảnh ấy.

Chàng trai tự kỷ See Toh Sheng Jie vẽ hình khủng long - Ảnh: STRAITS TIMES
Tôi đã trò chuyện với nhiều cha mẹ có con mắc chứng tự kỷ. Như một luật sư, có trình độ, học ở Tây về nhưng sự nghiệp đã chững lại nhiều năm vì phải chăm sóc cho con. Bây giờ có thời gian rảnh, anh hì hụi viết bài gửi cộng tác các báo, những bài viết về chứng tự kỷ. Nỗi đau của họ, một phần là đứa con thiệt thòi, một phần là vì xã hội vẫn quá thiếu nhận thức về tự kỷ và nhiều khi công khai thể hiện sự kỳ thị. Cho đến giờ, chữ “tự kỷ” vẫn được dùng với ý nghĩa đùa vui, trêu chọc, kể cả trên các phương tiện thông tin đại chúng. Họ buồn lắm.

Chiếc ví của bà Hà Tinh, cho dù có giá 11.000 USD (một mức giá mà tổng giám đốc Temasek Holdings thừa sức mua), thì ý nghĩa của nó vẫn không thay đổi. Khi một nhân vật quan trọng quyết định sử dụng hình ảnh làm điều gì đó, thì thông điệp của nó không phải là về “mác giá” hay tự tô màu về “sự giản dị”. Barrack Obama đeo một cái đồng hồ 350 USD vì đó là quà của lực lượng mật vụ bảo vệ ông, một biểu hiện của sự tôn trọng với những cận vệ quanh mình hay rộng hơn là tất cả những người làm việc cho chính phủ của ông. Roman Abramovich hay đeo một chiếc đồng hồ 140 USD không phải vì ông giản dị, mà bởi vì đó là loại để đo nhịp tim, và Abramovich là người yêu thể thao, đã dốc tiền tỷ cho thể thao. Mark Zuckerberg quanh năm chỉ mặc áo phông xám, trông rất đơn sơ, nhưng áo phông của anh giá 900 USD một chiếc, vẫn là hàng hiệu. Thông điệp Mark muốn bắn đi là về sự tận tụy với công việc, không muốn mất thời gian chọn quần áo, chứ không phải chống lại việc ăn mặc thời trang.


Và nếu có điều gì mà chiếc ví của bà Hà Tinh có thể mang đến cho chúng ta, thì đó không phải là bài học về sự giản dị hay chi tiêu, mà là về những đứa trẻ tự kỷ. Nhiều đứa trong số chúng vẫn đang lầm lũi đi lại ở đâu đó, chịu sự kỳ thị của người đời.Hoặc xa hơn, là về việc bà đã chủ động chuyển đi những thông điệp xã hội trong vai trò một chính khách. Không phải chính khách nào cũng có ý thức về điều này, thậm chí là không dám để cho ai nhìn thấy chiếc ví của mình.

(Theo VnExpress)

Mọi thông tin chi tiết về:

Quý khách hàng vui lòng liên hệ:
Bộ phận dịch vụ - 098 235 4969 / 0975 746 433

Hoặc truy cập 1 trong các Blog dịch vụ của chúng tôi:


LIÊN HỆ THUÊ PHÒNG : 098.235.4969

Hãy liên hệ ngay với chúng tôi để được Tư vấn MIỄN PHÍ & nhận được mức giá ưu đãi nhất trong ngày :

Ms. Phương - Quản lý dịch vụ 
Mobile : 098.235.4969
Email : khongphuong.2009@gmail.com

VIỆN ĐÀO TÀO & ỨNG DỤNG CÔNG NGHỆ
(TATI - Technology Applying & Training Institue)
Địa chỉ : Tầng 3 - Tòa nhà 25T2 - N05 - Hoàng Đạo Thúy - Hà Nội
Điện thoại : (04) 35574077 / (04) 35576258
Fax : (04) 35575239
Blog Dịch Vụ : http://thuephongtaihanoi.blogspot.com/
                          http://thuephonghop.blogspot.com/

Hình ảnh : Tòa nhà 25T2 thuộc khu dự án Tổ Hợp Tòa Nhà N05 nằm trên đường Hoàng Đạo Thúy, Hà Nội. Tòa nhà có vị trí gần ngã tư giao cắt giữa đường Hoàng Đạo Thúy với đường Nguyễn Thị Thập.


tòa nhà 25T2
Tòa nhà 25T2



tòa nhà 25T2, Hoàng Đạo Thúy, Hà Nội
Sảnh tầng 1 - Tòa nhà 25T2 (Tầng 1 tòa nhà có Quán Ngon)

tòa nhà 25T2, Nguyễn Thị Thập