Cuộc
đời phải có trải qua mất mát mới thấu hiểu hai tiếng an yên chẳng hề dễ dàng.
Nhưng chính bởi không dễ dàng nên ta mới sống trọn vẹn những ngày tháng về sau.
Nhiều
năm rồi, khi bắt đầu ý thức về nỗi cô đơn bằng sự trưởng thành, tôi thường cho
phép lòng mình sống không háo hức mong đợi, không kỳ vọng, dần dần hoá giản đơn
tất cả.
Khi
bản thân đã thông suốt, cuộc đời là những ngày tháng hiển nhiên của những muộn
phiền chưa dứt mà nỗi buồn đã đầy ắp trên mi.
Bởi
trời cho nước mắt, còn khóc được là còn biết cách để vượt qua, để mà buồn đó mà
cũng vui liền đó.
Mọi
thứ trong cuộc đời đều là ngẫu nhiên, nhưng có những thứ không phải nghiễm
nhiên mà đạt tới. Như là hạnh phúc. Hy vọng. Nhẫn nại. Bao dung. Thứ tha. Bình
yên. Có những thứ như thế, số phận nào đâu đã định sẵn.
Cuộc
đời chỉ ngẫu nhiên cho người này tướng mạo đẹp xinh, người kia tài năng hơn
người, người nọ sung túc đủ đầy, nhưng đi hết một vòng – buồn vui vẫn chạm ngõ,
cô đơn vẫn tìm đến, muộn phiền vẫn chẳng buông.
Đời
cho ta như thế từ khi mang nặng một kiếp người.
Bầu
trời trong mắt mỗi người vẫn luôn mang một màu xanh khác nhau, nỗi buồn của con
người mang một màu khác nhau, nước mắt rơi xuống vì thế cũng có vị mặn khác
nhau.
Mặn
hay nhạt, phải nếm trải mới biết. Nên có lẽ, khi người chọn nỗi buồn làm điểm
tựa, cuộc đời mới đổi thay từ đấy.
Có
những nỗi buồn để thấu hiểu, phải đi qua hết một đời. Nên là, hạnh phúc thì
mỏng manh, giữ càng chặt càng dễ rơi, chỉ nỗi buồn vẫn luôn ở lại, dịu dàng nằm
một chỗ trong góc khuất tâm hồn.
Lâu
lâu tỉnh giấc, làm lòng người nao nao, nhưng bởi buồn, bởi cô đơn nên người
bỗng thấy thương mình mà thấu hiểu, từ bi với cuộc đời.
Thế
là học cách thứ tha, bao dung, cầm lên và đặt xuống cho đúng thời điểm. Tự khắc
biết yêu mình, khiêm nhường với cuộc đời.
Vì
thế, nỗi buồn và sự cô đơn ban tặng con người khí chất trầm tĩnh, như ngọc
trong bùn, tự khắc toả sáng với năm tháng.
Khí
chất ấy không phải do khuôn mặt, vóc dáng, cũng chẳng phải phục trang trên
người, là do tôi luyện, là do từng trải qua những bi ai mà biết mình biết
người.
Làm
một người bình lặng, đói thì ăn, chán thì đi du lịch,
cô đơn thì đọc sách, bình thản đợi chờ tình yêu, nương tựa vào nỗi buồn của
mình, thật thà với cuộc đời, đó là bản năng của hạnh phúc.
Là
bởi vì hạnh phúc không phải để kiếm tìm, mà vốn dĩ luôn ở đó, sinh ra đã có kể
từ khi biết cất tiếng khóc đầu tiên.
Khóc
cho mình đã là hạnh phúc. Vậy nên là, cuộc đời đó, cứ buồn đi, cô đơn đi, không
chối bỏ thì bình yên khắc tự đến. Thời điểm ấy, chẳng phải xa xôi gì, chỉ cần
thành thật với mình mà thôi.
Đến
một độ tuổi, tự khắc bạn sẽ nhận ra, buồn hay cô đơn, chỉ là khoảnh khắc của
bình yên đến muộn. Nên tôi cứ cho phép mình buồn, bởi đó là sự thật.
Nhưng
vì buồn mà cuộc đời tôi đã có thêm nhiều ngày hửng nắng, tự mình biết hong khô
lấy nỗi buồn. Không đợi chờ, không trách móc, giản đơn mà sống, tất cả đều là
sự sắp xếp của số phận.
Cứ
buồn đi, vì cuộc đời cho phép, như mảnh ghép giữa nắng và mưa, mọi thứ đều là
mình chọn lấy.